Chương 138

Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Nhất Tùng Âm

16.210 chữ

19-04-2023

Thiên Diễn Châu của Thịnh Tiêu đã nổ tung hết, chỉ còn lại mỗi hạt châu chữ ‘Chước’, cơ thể cũng bị chút nội thương nhưng may là không quá nghiêm trọng, chỉ cần uống linh đan và nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe lại.

Yến Linh rất ảo não, sắp đến lúc quay về Yến Ôn Sơn lại chần chừ không muốn đi, muốn chăm sóc Thịnh Tiêu hết bệnh mới chịu đi.

Linh lực Thiên Diễn khắp Thập Tam Châu đã hoàn toàn biến mất, chỗ còn lại duy nhất bị Hề Tuyệt lấy làm pháo nổ hoan hô, chúc mừng Thiên Diễn tàn lụi. (=))))

Tất cả thế gia đều đau đầu muốn chết nhưng không có cách giải quyết nào cả, nghe nói mấy đại thế gia Trung Châu họp bàn hồi lâu, cũng chẳng biết có bàn ra biện pháp gì không.

Có điều đám hậu bối ở Chư Hành Trai đều không quan tâm đến mấy chuyện đó, bọn họ không lệ thuộc vào Thiên Diễn quá lâu, cũng không cảm thấy có hay không có Thiên Diễn thì có gì khác nhau, dù sao miễn là còn linh mạch là còn đường tu luyện..

Bởi vì lấy hết linh lực Thiên Diễn còn lại làm pháo nổ chơi nên Hề Tuyệt bị Hề gia mắng một trận, nhưng cậu ta nghe tai này qua tai kia chẳng xi nhê gì, còn định thuấn di đi tìm Yến Linh chơi, nhưng Thiên Diễn đã không còn nên không thể dùng ‘Hà Xử Hành’, cậu ta hết cách đành phải leo tường đến Thịnh gia.

Yến Linh đang nằm nhoài trên bàn ở phòng ngoài thiu thiu ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa liền bật tỉnh dậy, qua loa lau khóe miệng vội nói: “Ta, ta đang tỉnh, ta không đi!”

Hề Tuyệt tức giận nói: “Trời đang lạnh, ngươi ngồi đây làm gì?”

Yến Linh đần mặt một lúc mới nhận ra người tới là Hề Tuyệt, cậu buồn ngủ ngáp to một cái rồi uể oải gục đầu xuống bàn: “Thịnh Tiêu đang điều tức, ta phải trông chừng ca.”

Hề Tuyệt nhíu mày.

Quen biết nhiều năm, cậu ta còn không nỡ để Yến Linh chịu khổ, sao tên Thịnh Tiêu kia dám làm vậy, đến cả điều tức cũng bắt Yến Linh theo hầu là sao?

Hề Tuyệt tức muốn chết, bước tới đè đầu Yến Linh, lạnh lùng nói: “Hắn sắp xong chưa, ta đưa ngươi về Yến Ôn Sơn.”

“Không vội.” Yến Linh gật gà gật gù, mơ màng nói: “Ta đã nói với cha mẹ rồi, sẽ về chậm mấy ngày, không cần ngươi đưa.”

Hề Tuyệt chướng khí nói: “Ngươi ở đây trông chừng cũng vô ích thôi, ngoài việc gây thêm rắc rối cho Thịnh Tiêu thì làm được gì?”

Yến Linh sửng sốt, mất hứng nói: “Ta chưa gây phiền phức cho ca, ca còn khen ta chăm sóc rất chu đáo nữa đó.”

“Thế à?” Hề Tuyệt cười mỉa: “Thịnh Tiêu là người hiền lành, dù ngươi có gây thêm phiền phức thì hắn cũng sẽ không nói ra đâu.”

Yến Linh nhăn tít lông mày.

Hề Tuyệt thấy cậu bị lung lay, lật đật thúc giục cậu: “Mau lên, đi chào tạm biệt với Thịnh Tiêu đi, ca sẽ đưa ngươi về Yến Ôn Sơn, ngươi ra ngoài đã lâu như vậy, không nhớ cha mẹ và Yến Nguyệt sao?”

Yến Linh: “Nhưng ta…”

Hề Tuyệt không muốn nghe cậu nhưng nhị gì hết, vội vàng đẩy cậu vào trong phòng ngủ.

Đúng lúc Thịnh Tiêu mới điều tức xong, thấy Yến Linh tỏ vẻ muốn nói lại thôi, bèn đi tới nhẹ giọng nói: “Sao thế?”

“Ta… Ta làm phiền ca nhiều quá rồi, bây giờ phải về nhà.” Yến Linh nói nhỏ.

Thịnh Tiêu khó khăn lắm mới dụ người ở lại Trung Châu thêm vài ngày, sao có thể để cậu cứ thế trở về được, cười nói: “Ai nói đệ làm phiền ta, không có chuyện đó đâu, nhờ mấy ngày qua có đệ chăm sóc nên ta mới khỏe lại nhanh như vậy.”

Yến Linh tự biết mình vụng về, không tốt như Thịnh Tiêu đã nói, cũng biết Thịnh Tiêu là vì không muốn đả kích cậu nên mới nói thế, không yên lòng nói: “Ta thật sự phải về nhà.”

Thịnh Tiêu nhíu mày, bất giác liếc ra phòng ngoài thì đúng như dự đoán phát hiện Hề Tuyệt ‘dùng tà thuyết tẩy não người khác’, lạnh lùng liếc cậu ta.

Hề Tuyệt đắc ý nhướng mày với cậu, đi bộ tới khoác vai Yến Linh.

“Linh Nhi, chào tạm biệt xong chưa, ca đưa ngươi về nhà.”

Không chờ Thịnh Tiêu níu kéo ở lại, Hề Tuyệt cười hì hì lắc lắc đèn Tê Giác trong tay, nói: “Mới nãy ta đã báo tin ngươi sắp về cho Hướng phu nhân rồi, bây giờ chúng ta mau lên đường để về kịp bữa cơm trưa ngày mai, Hướng phu nhân còn nói có nấu món cá sóc đấy, làm hai dĩa lớn!”.

Thịnh Tiêu: “…”

Đồ quỷ đói đầu thai.

Việc đã đến nước này, Yến Linh cũng không thể đứng ỳ tại chỗ, đành phải ngước mắt nhìn Thịnh Tiêu, sau đó bất đắc dĩ để Hề Tuyệt kéo mình đi.

Thịnh Tiêu chăm chú nhìn bóng lưng của hai người, không giữ lại.

Dù có cưỡng cầu Yến Linh ở lại cũng vô dụng, cậu vẫn sẽ rời đi thôi.

“Đừng hy vọng nữa.” Thịnh Tiêu thầm nghĩ.

Nhưng hôm sau, Yến Linh dùng đèn Tê Giác đưa tin cho cậu: “Thịnh Tiêu, ta về nhà rồi, lúc trước ca nói muốn đến Yến Ôn Sơn chơi, cụ thể là khi nào nha?”

Thịnh đừng hy vọng nữa Tiêu nói: “Ta sẽ đi ngay bây giờ.”

Hề Tuyệt đưa Yến Linh về Yến Ôn Sơn xong, còn vui vẻ cọ thêm vài bữa cơm, tự cảm thấy mình đã bảo vệ được ‘tuyết liên’ không bị ‘thú dữ’ làm nhục, hài lòng nghênh ngang rời đi.

Cậu ta không biết sau khi mình đi khỏi chưa đầy hai canh giờ, ‘thú dữ’ họ Thịnh đã tới ‘làm nhục’ Yến tuyết liên.

Yến Linh vừa hoan hô vừa chạy một mạch xuống núi, thấy Thịnh Tiêu đang đứng chờ cậu ở lối vào Yến Ôn Sơn liền ba bước rút thành hai bước tung người nhào tới, được Thịnh Tiêu dang tay đỡ lấy.

“Thịnh Tiêu!”

Thịnh Tiêu duy trì phong độ quân tử khiêm nhường, mỉm cười đỡ cậu đứng vững lại, nói: “Phong cảnh của Yến Ôn Sơn vẫn đẹp như năm đó.”

Yến Linh được khen sướng rơn cả người, kéo Thịnh Tiêu chạy lon ton lên núi.

Hồi mười hai tuổi Thịnh Tiêu từng đến Yến Ôn Sơn một lần, nhưng lúc đó không chú ý phong cảnh xung quanh thế nào, bây giờ được Yến Linh vừa ngân nga câu hát vừa nắm tay dắt lên núi, bất giác nhận ra nơi đây có địa mạch linh khí vô cùng dồi dào.

Linh mạch phúc trạch thâm hậu, mới có thể nuôi ra một người đẹp tựa ngọc.

Yến Linh thong thả đi tới trước, nhàn rỗi tìm đề tài nói chuyện: “Có phải qua một khoảng thời gian nữa là tới sinh nhật của ca, đã nghĩ ra tên chữ nào chưa?”

Thịnh Tiêu nói: “Cha ta sẽ đặt cho ta.”

Yến Linh muốn nói gì đó nhưng nghĩ lại vẫn là nhịn xuống, đi tới bên cạnh Thịnh Tiêu vui vẻ nói: “Ta cảm thấy hai chữ ‘Vô Chước’ không tồi đâu.”

Thịnh Tiêu bật cười, nhấc tay chạm nhẹ vào mi tâm của cậu: “Vào lễ cập quan cha ta sẽ đặt cho ta.”

Đó là từ chối khéo tên chữ này.

Yến Linh bĩu môi, nói: “Nếu ca chê vậy, ta sẽ lấy đó làm tên chữ của mình.”

Thịnh Tiêu dở khóc dở cười: “Tên chữ này không hợp với tên của đệ.”

“Mặc kệ.” Yến Linh nói: “Ta thích là được.”

Thịnh Tiêu nói: “Cha đệ có lẽ sẽ không thích đâu.”

Vừa nhắc tới Yến Hàn Thước, Yến Linh liền như cây nấm héo, đành phải chép miệng từ bỏ.

Năm đó khi còn ở Trung Châu, Thịnh Tiêu thường xuyên đến ăn chực, vì thế Yến Hàn Thước và Hướng phu nhân cũng không mấy làm lạ khi thấy hôm nay cậu tới, tiếp đón rất nhiệt tình.

Trên bàn cơm, Hướng phu nhân biết Thịnh Tiêu nhậm chức ở Giải Trĩ Tông, cười nói: “Giải Trĩ Tông là một nơi rất tốt, nếu Linh Nhi nhà ta có thể vào kiếm đạo, hai ta cũng muốn để thằng bé đến Giải Trĩ Tông.”

Thịnh Tiêu cười nói: “Giải Trĩ Tông đao quang kiếm ảnh nguy hiểm muôn trùng, Linh Nhi lại hiền lành, thích hợp làm y tu hơn.”

Yến Linh đang lùa cơm, nghe vậy ngạc nhiên nhìn cậu.

Những người khác gọi cái tên ‘Linh Nhi’ yếu ớt này thì cậu đều thấy bình thường, nhưng tại sao Thịnh Tiêu vừa gọi là cậu liền cảm thấy cả người xốp xốp tê tê như mới bị sét đánh.

Yến Nguyệt im lặng nãy giờ, lặng lẽ gắp một miếng cá bỏ vào chén Yến Linh.

Yến Linh thấy vậy nhưng không vui, chỉ hung dữ trừng Yến Nguyệt.

Yến Nguyệt tủi thân quá trời.

Nó đi theo Yến Hàn Thước tu luyện kiếm đạo nhiều năm, đã không còn là thằng bé mít ướt ngày xưa nữa, thân hình cao gầy rắn chắn, trông còn biết đánh đấm hơn thân thể kiều quý mềm mại của Yến Linh.

Nhưng khi bị Yến Linh hung dữ trừng mắt, Yến tiểu kiếm tu lãnh khốc vô tình Nguyệt đỏ hoe hai mắt, suýt chút nữa bật khóc.

Yến Linh tức giận vỗ đầu Yến Nguyệt rồi gắp ăn miếng cá trong chén, lúc này Yến Nguyệt mới vui vẻ.

Thịnh Tiêu luôn chú ý Yến Linh, thấy vậy khó hiểu nhíu mày, hai huynh đệ nhà này tương thân tương ái lắm mà, đã xảy ra chuyện gì mà thành ra như vậy?

Đến sau khi cơm nước xong xuôi, lúc Yến Nguyệt đi rửa chén thì Thịnh Tiêu mới hiểu ra.

Nguyên nhân không sâu xa, Yến Nguyệt xấp xỉ mười sáu tuổi đã bắt đầu khổ tu hàng năm, sau mấy tháng đi theo Yến Hàn Thước rèn luyện, thân hình của nó cao lên không ít, bây giờ có xu hướng sắp vượt qua Yến Linh.

Khó trách Yến Linh tỏ ra tức giận đến mức thất khiếu bốc khói.

Yến Linh nhăn mặt kéo Thịnh Tiêu quay về sân nhỏ của mình, nhỏ giọng thì thầm: “Hôm qua Hề Tuyệt mới vừa chế giễu ta.”

Không phải chế giễu Yến Nguyệt cao hơn cậu, mà là chế giễu cậu bị đẹt, sợ là sau này không cao lên nữa.

Thịnh Tiêu mỉm cười xoa đầu cậu: “Sẽ không đâu, đệ còn nhỏ, vẫn còn cao lên.”

Bởi vì cậu nghi ngờ vì mình luôn bị mọi người trong Chư Hành Trai và các trưởng bối xoa đầu từ nhỏ đến lớn nên mới không cao nổi, bây giờ Yến Linh không cho phép người khác xoa đầu mình nữa, vô thức muốn đẩy tay Thịnh Tiêu ra, nhưng nghĩ lại vẫn không làm, chỉ ngước đầu nhìn Thịnh Tiêu: “Có thật không?”.

Thịnh Tiêu: “Thật.”

Yến Linh chỉ cần được an ủi, nghe vậy lập tức vui vẻ lại.

Thịnh Tiêu hầu như dùng hết ngày nghỉ cả năm ra để ở lại Yến Ôn Sơn chơi với Yến Linh, nhưng cậu lại không biết gì cả, còn tưởng làm việc ở Giải Trĩ Tông thật sự rất nhàn hạ, sáng hôm sau dẫn Thịnh Tiêu xuống núi chơi.

—Không dẫn theo Yến Nguyệt.

Xem ra vẫn còn chưa hết giận.

Mùa xuân ấm áp hoa nở, cả Yến Ôn Sơn đều tràn ngập sức sống.

Yến Linh cố ý xuống núi ở hướng bắc, trên đường đi tiện tay hái thảo dược mới mọc, hơn một tiếng sau mới xuống tới chân núi, trong gùi nhỏ chất đầy thảo dược, còn có một buội tuyết liên mới nở.

Yến Linh mặc một thân áo trắng đeo gùi nhỏ sau lưng, nhìn trông giống vị cao nhân lánh đời.

Sau khi ‘cao nhân’ đến trấn nhỏ dưới Yến Ôn Sơn, chuyện đầu tiên làm là đi mua kẹo mạch nha hình quả dưa ăn.

Cậu cầm hai que nhỏ gắp kẹo ăn, lúng búng nói: “Nháo nhiệt nhá nha, nhó nhễ nhội nhao?”

Thịnh Tiêu gật đầu: “Ừm.”

Dòng người trong trấn nhỏ nối hàng dài không dứt, tụ ba tụ năm cực kỳ nhộn nhịp, Yến Linh cũng hí hửng đi theo hóng náo nhiệt.

Hai người rảnh rỗi đi dạo chơi cả ngày, trời tối rồi mà Yến Linh vẫn chưa muốn về, nghe nói buổi tối còn có bắn pháo bông nên kéo Thịnh Tiêu tới một nơi vắng người ngồi đợi.

Thịnh Tiêu thấy cậu đi chơi cả ngày không biết mệt, cũng không nói nhiều tránh làm cậu mất hứng, kiên nhẫn ngồi bên cạnh Yến Linh cùng nhau chờ.

Chỗ này quá vắng, xung quanh không có một bóng người, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng dế kêu trong bụi cỏ.

Yến Linh tháo hoa tai xuống, lắng nghe sự yên tĩnh xung quanh.

Nhưng không lâu sau, bên tai bỗng vang lên âm thanh hoa nở quen thuộc hôm nào, Yến Linh nhíu mày quay đầu nhìn sang liền thấy bên bờ đê đối diện có một đôi nam nữ đứng nắm tay nhau, hình như đang nói lời tỏ tình.

“Kìa!” Yến Linh chọt Thịnh Tiêu: “Mau nhìn!”

Thịnh Tiêu thấy Yến Linh lại tháo hoa tai xuống, lập tức thầm niệm quyết tịnh tâm, nghe tiếng Yến Linh gọi liền quay đầu nhìn theo hướng cậu chỉ, không khỏi sững sờ.

Hai tai của Yến Linh rất thính, nghe thấy thiếu niên kia đỏ mặt lắp bắp nói ‘Ta thích muội’, thiếu nữ xinh đẹp cúi đầu, lặng lẽ gật đầu đồng ý.

Sau đó hai tiếng hoa nở vang đùng đùng bên tai Yến Linh.

“A!” Yến Linh đột nhiên giống như biết được gì đó, mở to hai mắt lấp lánh nhìn Thịnh Tiêu: “Âm thanh hoa nở! Ta biết rồi!”

Thịnh Tiêu thầm nghĩ không xong, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Biết gì?”

Yến Linh đắc ý nói: “Hoa nở chính là yêu mến, trước kia ta chưa nghe kỹ, hóa ra là có ý nghĩa này.”

Thịnh Tiêu mím môi, bàn tay giấu trong tay áo rộng khẽ siết chặt lại.

Yến Linh vui vẻ một hồi, bỗng sực nhớ ra gì đó, nhíu mày đứng lên: “Nhưng cũng không đúng, ca cũng có âm thanh hoa nở mà… Thì ra không phải là yêu mến sao?”

Thịnh Tiêu: “…”

Thịnh Tiêu suýt chút nữa tắt thở, chỉ cảm thấy đầu dưa của Yến Linh còn lâu mới thông suốt nổi.

Yến Linh vẫn còn ngồi đó suy nghĩ âm thanh hoa nở rốt cuộc là gì.

Thịnh Tiêu bất giác phát hiện ra một vấn đề: “Linh lực Thiên Diễn trên khắp Thập Tam Châu đều đã biến mất, Tương văn của đệ vẫn còn dùng được?”

Yến Linh bị dời chú ý, cũng thắc mắc: “Ta cũng không biết nữa, có thể là do hạt Thiên Diễn Châu này của ca còn tác dụng?”

Thịnh Tiêu nhíu mày nhìn Thiên Diễn Châu đeo trên cổ tay của Yến Linh.

Hạt châu chữ ‘Chước’ này còn giữ lại một lượng lớn linh lực Thiên Diễn, trong nhất thời không thể tiêu tán hết được, đoán chừng có thể duy trì thêm một, hai ngày nữa là cùng.

Thịnh Tiêu chỉ hy vọng linh lực Thiên Diễn trong hạt châu này mau hết lẹ lẹ dùm, tránh cho bị Yến Linh phát hiện ra đầu mối của ‘âm thanh hoa nở’.

Yến Linh xem pháo hoa bắn xong cũng chưa nghĩ ra ‘âm thanh hoa nở’ là có ý nghĩa gì, sau khi cùng Thịnh Tiêu quay về Yến Ôn Sơn, cậu chạy lạch bạch đến chỗ Hướng phu nhân nhờ giải đáp thắc mắc.

“Mẹ ơi, hôm nay con nghe được tiếng hoa nở.”

Hướng phu nhân đang chăm bón cho buội cây Ngu Đàm Hoa, ôn tồn cười nói: “Tiếng hoa nở thế nào?”

Yến Linh nói: “Có người bày tỏ tình yêu nên mới nghe thấy tiếng hoa nở.”

Hướng phu nhân cũng không thấy chán khi nói về chuyện này với con trai, kiên nhẫn nói: “Vậy là tiếng hoa nở chính là đại biểu cho sự yêu mến?”.

“Nhưng cũng không đúng lắm.” Yến Linh nói: “Con cũng nghe những tiếng hoa nở khác nhưng không phải là yêu mến.”

Hướng phu nhân cảm thấy hứng thú, đặt gáo nước xuống rồi nói: “Có người ‘nở hoa’ với con?”

Yến Linh gật đầu.

“Nhưng chưa chắc là với con.” Hướng phu nhân nói: “Có lẽ trong khi người kia ở bên con, trong đầu đang nghĩ đến những người khác, nên cũng có âm thanh hoa nở.”

Trong khi hai mẹ con đang bàn tán sôi nổi, Yến Hàn Thước cầm đèn lồng tới, thấy Yến Linh còn ở đây không khỏi chướng mắt, lạnh lùng nói: “Chưa về ngủ?”

Yến Linh ‘dạ’ một tiếng, tháo hoa tai xuống cẩn thận lắng nghe một hồi, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nói với Yến Hàn Thước: “Cha cũng có tiếng hoa nở, bây giờ là đang muốn yêu thương mẹ sao?”

Yến Hàn Thước: “……”

Hướng phu nhân sửng sốt.

Trên mặt Yến Hàn Thước như sắp kết thành băng: “Yến Linh, con lại muốn bị ăn đòn?”

Yến Linh cuống quýt trốn sau lưng Hướng phu nhân, vốn định tìm kiếm bảo vệ nhưng lại thấy Hướng phu nhân đang chăm chú nhìn Yến Hàn Thước với ánh mắt đong đầy dịu dàng, lại thêm một âm thanh hoa nở khác vang lên.

Yến Linh: “…”

Bây giờ Yến Linh đã xác định, hoa nở chính là yêu mến.

Cậu sợ bị Yến Hàn Thước treo lên đánh, ba chân bốn cẳng chạy ù về, vọt vào phòng của Thịnh Tiêu nói thẳng vào trọng tâm: “Thịnh Tiêu, ca có người mình yêu mến sao?”

Thịnh Tiêu mới niệm được mười lần quyết tịnh tâm, bất ngờ bị hỏi một câu này giống như toàn thân chịu đòn nặng nề, che miệng ho khù khụ.

“Khụ khụ… Sao, sao đệ lại hỏi cái này?”

“Ta đã thử rồi.” Yến Linh nói: “Hoa nở chính là yêu mến, ca không lừa ta được đâu.”

Thịnh Tiêu siết chặt ống tay áo, cố tỏ ra lạnh nhạt nói: “Ta lừa đệ cái gì?”

“Lúc trước ca có ‘nở hoa’ một lần mà? Nhớ không, là cái lần đó đó!” Yến Linh cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, nhưng cậu không nhận ra cảm giác kỳ quái đó, chỉ chăm chăm muốn thỏa mãn cơn hiếu kỳ của mình, gặng hỏi: “Lúc đó ca đang nghĩ đến ai?”

Thịnh Tiêu đối diện với Yến Linh gặng hỏi không ngừng nghỉ, hơi mím môi, có vẻ không muốn trả lời.

“Nói đi mà.” Yến Linh giơ ngón tay đặt lên môi làm động tác im lặng, nói: “Ta tuyệt đối không nói với người khác.”

Tim của Thịnh Tiêu đập bình bịch liên hồi, căng thẳng đến mức không biết phải làm sao, một lát sau bỗng dưng bình tĩnh lại, cậu rũ mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp không biết gì của thiếu niên, thản nhiên nói: “Đệ thật sự muốn biết?”

Yến Linh gật đầu như giã tỏi.

Thịnh Tiêu hơi nghiêng người tới gần Yến Linh, chọt nhẹ ngón tay vào mi tâm của cậu.

Yến Linh bị chọt ngã đầu ra sau, không hiểu gì nhìn Thịnh Tiêu.

Đêm khuya yên tĩnh, Thịnh Tiêu dường như nghe rõ tiếng tim đập liên hồi của mình, âm thanh kia quá lớn đến nỗi làm hoa tai của Yến Linh rung nhẹ theo, cậu đương nhiên cũng nghe rất rõ ràng, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Ngay sau đó, tình cảm bị Thịnh Tiêu kiềm nén bấy lâu hoàn toàn xông phá quyết tĩnh tâm và tất cả những trói buộc.

Trước một giây linh lực Thiên Diễn trong hạt châu hoàn toàn biến mất, bên tai Yến Linh lại vang lên âm thanh vô cùng quen thuộc.

Tiếng hoa nở khoan thai, vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng.

Yến Linh lờ mờ nhận ra có gì đó không đúng, nhưng đầu óc của cậu bây giờ trống rỗng không suy nghĩ được gì.

Thịnh Tiêu nhìn thẳng vào cậu, cuối cùng cũng nói ra một câu trước ánh nhìn tò mò của Yến Linh.

“Là đệ.”

===Hết phiên ngoại 25===

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!